Khói lam chiều
Mình chắc chắn không bao giờ nhớ rõ khi nào thì mình biết rung cảm với mấy từ khói lam chiều, hoàng hôn quê, bình minh đất mẹ. Nhất định là phải từ những câu thơ, hình ảnh và những đoạn văn mà mình học được thời tiểu học ở trường thôn.
Những buổi chiều học về, long dong đi bộ qua hai đoạn đường đồng. Mưa cũng thế, nắng cũng vậy... cứ đều đều trưa tới trường, chiều tối lại về. Căn nhà nhỏ nằm tít trong hẻm núi, bạn bè về tới nhà từ lâu, còn mình lót ngót lâu lắm mới tới nhà. Nhận ra căn nhà từ những làn khói nhỏ...Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy khói toả trên mái lá nhà mình, khói bay lên từ những tán cây thân thuộc. Nhận biết ven vườn nhà qua những đường viền răng cưa của những tán cây, và khi từ phía ấy lãng đãng những vạt khói như một tấm mây bềnh bồng trong một buổi chiều khô ráo. Tôi hình dung má tôi đang cúi xuống rút thêm mấy thanh củi dừa cho vào bếp hay đang khom người thổi lửa bằng cái ống thổi bằng tre. Chỉ có củi và khói bốc lên từ một mái lá hay mái rạ mái tranh thì khói mới có màu lam và có cái mùi mà tôi tin ai cũng nhớ rõ nhưng để diễn tả thì mỗi người sẽ nghe thấy một cách khác.
Qua thực bây giờ mới nhớ, ngày đó chẳng bao giờ mình sẽ nghĩ làn khói chiều, bếp lửa của má quan trọng và in sâu vào ký ức đến thế đấu
Những hôm ở nhà nghỉ học, tôi thường giúp má thổi lửa, cái ống làm bằng tre... Tôi cứ thổi phò phò, nhớ hồi đó sức thổi chỉ bằng 1/4 người lớn, thổi quài không cháy lửa!! ^^!
Bây giờ tôi đã lớn, sẽ khó nhận ra làn khói chiều ngày nào. Đơn giản thôi, giờ tiến bộ rồi không còn bếp rơm, giờ sài bếp điện, bếp gas... Một thứ khói của hiện đại, khói công nghiệp... và bỗng chốc làm ai đó nhớ làn khói quê. Một màu lam lam, một mùi hương của than củi.
Những gì thuộc về quá khứ sẽ qua đi. Sẽ có lúc ta thèm một buổi chiều ngồi bên rơm rạ củi lửa, nướng một cụm lan mới đào... mà không sao có được, nhất định sẽ là như vậy. Tuổi thơ bây giờ chắc ít hẳn nhìn thấy làn khói chiều, có chăng là những hình ảnh trong thơ văn.
Nhớ lắm làn khói của lam lũ, của bếp chiều bên má......
Góp nhặt và buồn buồn viết vài dòng!