Ta muốn viết...một mẫu chuyện hay
Kể về những...tháng ngày hạnh phúc
Ta và em...hòa chung nhạc khúc
Điệu tình ca...mỗi lúc 1 hay.
Nhưng câu chuyện đó thì sẽ ko bao giờ hoàn thành được và đời thì ko bao giờ đẹp như những câu chuyện hoàn chỉnh. Biệt ly ,chia tay, hờn dỗi... là những cái vòng lẫn quẫn trong tình yêu cũng như những tình tiết thăng trầm luôn xuất hiện trong các câu chuyện,mặc dù biết nó có thể gây ra những ngã rẽ khắc nghiệt nhưng ta cũng phải đành lòng chấp nhận,vì đằng nào 1 câu chuyện dang dở vẫn hay hơn 1 câu chuyện nghèo tình tiết.
Ta đã có được những tình tiết cho câu chuyện của mình,nhưng ta ko thể viết,nó làm ta buồn, ta đau đớn, và hơn hết là ta vẫn chưa có được đáp án cho 1 hồi kết hay,ta phân vân....ko thể đặt bút.
"Khi cơn mưa chiều nay,
Dừng chân ghé qua mang theo nỗi nhớ."
Nỗi nhớ tràn về gợi lại ý cho câu chuyện dang dở,nhưng...đoạn kết của nó lại cũng tạo nên 1 rào cản cho câu chuyện,liệu bước chân ta nghe có thật là của em ko? Hay là chỉ 1 ảo giác xuất hiện trong nỗi nhớ?Hay...,nhiều trăn trở,nhiều nỗi buồn, và thế là...câu chuyện của ta..mãi ko thể bắt đầu.
Ta muốn dốc..1 chén rượu cay
Để lòng say....đông đầy nỗi nhớ
Để men tình... hòa trong hơi thở
Để chuyện buồn...mãi ở trong tim.
Có thể chuyện tình ko như thơ, ko thể viết bằng cảm xúc,và lỗi là ở chỗ ta...quá giàu cảm xúc... nên nó mãi... ko thể...bắt đầu.