- Hai năm rồi, sau cái đêm mưa gió kinh hoàng ở khu công nghiệp Dung Quất - Quảng Ngãi, người đàn bà ấy trở thành cô độc, lẻ loi ôm con đi nốt phần đời còn lại. Anh chồng đã vội vã với chuyến đi cuối cùng của cuộc đời.
Xóm nhỏ có thêm một người đàn bà trẻ góa phụ (Ảnh minh họa)
Tôi và mấy người bạn tới thăm Thảo. Cũng lâu rồi mấy đứa chưa có dịp tụ tập. Mỗi người mỗi việc, mỗi người một lo toan, nay đây mai đó nên đông đủ mặt như hồi đi học thật là khó. Căn phòng không quá rộng nhưng từ lâu thiếu hơi ấm của người đàn ông, trống trải đến lạ. Đứa bạn ôm trọn thằng con nhỏ vào lòng, còn tôi tiến tới cái bàn thờ ở chính giữa gian nhà, đốt ba nén nhang cho người đã khuất. Anh Hùng - chồng Thảo hơn chúng tôi bốn tuổi, tấm di ảnh của anh có lẽ trông còn trẻ hơn tôi bây giờ. Tôi với anh giáp mặt nhau lần cuối vào dịp tết khi tôi được nghỉ về nhà.
Anh Hùng làm công nhân cho một công ty xây dựng liên doanh nước ngoài. Sau mấy tháng làm ở Hà Nội, anh phải theo công trình vào khu công nghiệp Dung Quất - Quảng Ngãi. Đi làm ở những công trình xa, lương thường cao hơn và phụ cấp cũng nhiều hơn. Một tuần sau khi gửi tháng lương đầu tiên về cho vợ thì anh bị tai nạn trong một ca làm đêm. Pháp y xác nhận anh bị va đập mạnh trước khi rơi từ giàn khoan xuống biển. Hơn một ngày sau, anh Hùng được đưa về quê trong niềm xót thương của đồng nghiệp và bà con lối xóm. Thảo nấc lên rồi xỉu đi khi nghe tin chồng tai nạn. Xóm nhỏ thêm một người đàn bà trẻ góa phụ.
Thảo vốn ít nói khiến chúng tôi thật khó mở lời. Thằng cu nhỏ vẫn ngồi im trong lòng đứa bạn. Tôi kể những câu chuyện vui, cố làm không khí trở nên ấm áp hơn. Thảo lặng lẽ, hàng mi dài cụp lại, đong đầy những ưu tư khiến mọi cái cười của người đàn bà trẻ trở nên gượng gạo. Thế rồi những câu chuyện nhỏ của cuộc sống cũng vơi đi, niềm vui nhen lên từ những câu kể của chúng tôi cũng dần xếp lại. Bốn con người và 1 đứa trẻ trong căn phòng đang bắt đầu đối diện với nỗi đau, một khoảng im lặng đủ để người đàn bà cảm nhận được sự chân thành và khao khát sẻ chia của người bên cạnh. Niềm tin đủ để Thảo không cần phải gồng mình lên che giấu nỗi lòng, để những niềm đau được phép trỗi dậy, lan sang người bên cạnh. Thảo ôm chầm lấy đứa bạn, nước mắt tủi hờn:
- Tao khổ quá mày ơi! Nếu không vì thằng Hoà (con trai Thảo) có lẽ tao theo anh Hùng rồi.
Bờ vai của đứa bạn êm đềm đón những giọt nước rơi xuống. Tôi quay đi cố làm cho dòng lệ ngưng lại. Thằng cu Hoà tròn xoe mắt ngạc nhiên, nó không hiểu đang vui vẻ mà mẹ nó và các cô chú sao lại khóc thế.
Thảo hiểu rằng mình không có quyền chết, không có quyền khước từ sự sống của chính bản thân mình... (Ảnh minh họa)
Đứa bạn vỗ về Thảo:
- Mày phải Cứng rắn lên, đừng thế chứ, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.
Thảo càng khóc lớn hơn, thằng cu Hoà cũng khóc thét theo mẹ. Tiếng khóc của nó làm Thảo giật mình, rời vai đứa bạn, lau nước mắt, rồi ôm vội thằng cu Hoà vào lòng vỗ về. Ấm áp trong lòng mẹ, cu Hoà im bặt, thi thoảng mới ư ứ vài tiếng, trông hệt một chú cún con đáng yêu.
Thảo bắt đầu kể cho chúng tôi nghe về khó khăn của mình, khó khăn của cuộc sống từ khi anh Hùng qua đời. Ban đầu, Thảo còn ngỡ ngàng, như chưa tin vào sự thật nhưng rồi sau buổi tang lễ nhiều nước mắt ấy, sự trống vắng của người chồng bắt đầu rõ hình rõ tiếng. Thảo buồn bã, cô đơn, lo sợ và tuyệt vọng. Thảo đã nghĩ tới cái chết nhưng không thể thanh thản ra đi khi hình ảnh cu Hoà bơ vơ, khóc thét gọi mẹ ánh ảnh trong đầu. Thảo hiểu rằng mình không có quyền chết, không có quyền khước từ sự sống của chính bản thân mình, không được để cu Hoà mồ côi cả cha lẫn mẹ. Thảo khóc, những tháng ngày ấy Thảo chỉ biết khóc, thương cho số phận hẩm hiu của mình, trách ông trời sao tàn nhẫn quá, ban tặng hạnh phúc vào tay rồi lại cướp đi không báo trước. Thảo tiều tuỵ, xác xơ như một cái xác không hồn.
Nhưng rồi một ngày nắng, Thảo tỉnh dậy sau một đêm mệt lả vì buồn bã và chán nản. Cơn gió lay nhẹ tấm rèm, tiếng chim líu lo gọi bạn bên khung cửa. Thằng cu Hoà cựa mình khóc đòi mẹ. Thảo cảm thấy cuộc sống đang trôi đi đầy màu sắc, sự non nớt và yếu đuối của cu Hoà cần được che chở và đảm bảo. Thảo đi tìm lược, soi mình trong gương – thói quen đã không thực hiện từ khi anh Hùng qua đời, búi lại mái tóc và chăm chú nhìn vào gương bằng một đôi mắt đầy nghị lực và sắt đá. Thảo đưa cu Hoà đi nhà trẻ, thu dọn nhà cửa và đi làm trở lại ngay hôm sau.
Thảo càng khóc lớn hơn, thằng cu Hoà cũng khóc thét theo mẹ (Ảnh minh họa)
Thảo lao vào công việc, cố gắng lo toan mọi thứ để cu Hoà không thiếu thốn về vật chất cả hiện tại, lẫn sau này. Sáng sớm đưa con tới nhà trẻ, chiều lại đón về. Tối kể cho nó nghe chuyện cổ tích trước khi đi ngủ, cuối tuần dẫn con tới công viên chơi. Thảo đang gồng mình làm thay trách nhiệm của một người cha, không kêu than, oán thán. Chính cuộc sống đã cho người đàn bà trẻ ấy ý chí và nghị lực phi thường của một người đàn ông.
Cuộc sống vốn dĩ đã khó khăn, Thảo lại phải chịu đựng thêm nỗi đau từ sự không thuận hoà với gia đình chồng. Sự rạn nứt quan hệ đó càng trở nên căng thẳng khi một người bạn của Thảo đem lòng cảm mến và đặt vấn đề muốn cùng Thảo san sẻ gánh nặng và nuôi cu Hoà khôn lớn. Thảo cảm ơn sự chân thành đó và thẳng thắn khước từ nhưng những lời dèm pha, lời ra tiếng vào từ đó lại càng nhiều hơn, từ phía thành viên gia đình chồng, từ những người xung quanh. Thảo điềm nhiên mặc kệ nhưng đôi lúc cũng phải nuốt nước mắt vào trong vì những lời cay nghiệt.
Giọng Thảo trầm ấm nhưng đầy nghị lực, rằng: Thảo sẽ không lấy chồng nữa, ở vậy nuôi thằng cu Hoà khôn lớn. Mặc kệ người ta nói, Thảo sẽ nuôi niềm hi vọng của anh Hùng trưởng thành. Thảo ghì chặt thằng con trai vào lòng như thể sợ ai đó sẽ cướp mất nó đi. Tôi nhìn thương cảm, sống mũi cay cay, bài đồng dao hay hát thưở nhỏ cùng đám bạn chăn trâu vang vọng:
"Trời mưa bong bóng phập phồng
Mẹ đi lấy chồng con ở với ai!"
Tôi bịu má thằng nhỏ, chào Thảo ra về. Căn phòng nhỏ của mẹ con Thảo ấm lên nhờ những tiếng cười tiễn biệt. Chiếc ti vi đang phát một khúc dân ca Nam Bộ:
À ơi!
Lụt lội trôi trái bòn bon
Cha mất mẹ còn con vẫn phải mồ côi
Mồ côi tội lắm ai ơi
Đói cơm, rách áo biết người nào lo!
Bạn muốn được chia sẻ những tình huống oái oăm trong công việc, những vấp ngã và đau khổ trong tình yêu hay những niềm vui nho nhỏ của mình trong cuộc sống thường nhật? Hãy gửi những bài viết của bạn về cho chúng tôi theo địa chỉ
bantrecuocsong@24h.com.vn để chúng tôi có thể chia sẻ cùng bạn!