| Mặc kệ cho giục, Hoài vẫn thử cái áo này cho đến cái áo khác.
- Mặc ông ấy, ông ấy quen thế rồi! Mình mới vào đây được hơn tiếng chứ bao nhiêu mà lâu - Hoài gắt.
- Mày vừa vừa thôi, phát chán rồi ông ấy bỏ đi đấy! - Vừa đưa tay chỉnh lại chiếc áo Hoài đang thử, Hoa vừa nói.
- Ôi dào, lo gì. Ông ấy cù lần lắm. Tao với ông ấy yêu nhau lâu rồi, chẳng có chuyển biến gì nữa đâu! Không yêu tao, ông ấy còn biết yêu cô nào nữa chứ! - Hoài tự tin nói với Hoa.
- Biết vậy, nhưng điều gì xảy ra, ai biết! Tình yêu là phải biết vun vén, nếu không đùng cái là biến thành bọt bong bóng xà phòng...
Cuối cùng, lần lữa mãi, Hoài cũng chọn được hai chiếc áo cho mình. Lúc hai người đi ra, Quyết nhăn nhó:
- Em biết mấy giờ rồi không?
- Cả tuần mới chở em đi mua sắm được, anh không chịu vào cùng em thì thôi, đứng chờ em có tý mà cũng không được! - Hoài nũng nịu.
Nhưng sợ phải chứng kiến cảnh cãi nhau của đôi bạn, Hoa nói ngay:
- Thôi, hai người về đi, muộn rồi! Anh Quyết thông cảm, lâu rồi nó không đi mua sắm nên mới chọn kỹ thế! Em cũng về luôn đây - Nói rồi Hoa lên xe phóng đi trước.
Hoài bực lắm. Quyết đã làm cô mất thể diện trước mặt bạn gái mình. Cô gắt gỏng:
- Anh có cần phải như thế không? Không chờ được thì anh phóng xe về trước, tôi có giữ anh lại đâu.
Thường ngày chỉ cần Hoài nổi giận là Quyết lập tức “lép vế”, rối rít xin lỗi cô ngay, nhưng lúc này anh cũng không vừa:
- Anh chỉ nói có một câu thôi, vậy mà em đã phản ứng như thế à? Em làm gì cũng phải nghĩ đến người khác với...
- Tôi là thế đấy, tôi chỉ biết nghĩ đến mình đấy! - Hoài vẫn cãi bằng được dù Hoài biết trong việc này cô sai - Anh về đi, không phải theo tôi nữa!
Hoài quay sang, thấy chiếc taxi cách đó không xa, cô liền vẫy lại và hùng hổ lên xe. Quyết xuống xe, giữ tay cô lại:
- Em làm sao thế, em có nhớ chiều nay em đã hẹn với mẹ anh đến nhà nấu ăn và ăn tối cùng bà không? Thế mà em cứ tỉnh bơ đi mua quần áo không thèm chuẩn bị gì cả? Anh cũng đã hẹn mấy người bạn đồng nghiệp đến chơi...
Hoài hơi chững người lại. Đúng là cô có hẹn chiều này đến nhà Quyết nấu ăn, thế mà cô lại quên béng đi mất. Nhưng vốn quen thói bướng bỉnh, cô vẫn tỏ ra bất cần:
- Chiều nay em không đến nữa. Kệ anh...!
Rồi Hoài bước lên taxi, để mặc Quyết “chết đứng” như trời trồng. Đứng lặng một lúc, anh lên xe phóng đi. Anh cứ vòng xe đi, vòng xe lại mà không biết phải đi đâu. Anh gọi điện cho Hoài, nhưng cô không nghe. Đã gần 5 giờ chiều rồi, chắc mẹ anh ở nhà mong hai đứa lắm. Quyết rất bực mình với Hoài, nhưng việc gì thì việc, anh vẫn muốn để qua tối nay đã...
Công việc của anh và Hoài đều bận rộn nên cả hai người không có nhiều thời gian dành cho gia đình hai bên. Ở cách nhau không xa, nhưng chỉ thỉnh thoảng Hoài mới đến nhà với mẹ anh. Quyết rất thông cảm cho Hoài điều đó, vì chính bản thân anh cũng không có quá nhiều thời gian dành cho Hoài và gia đình cô.
Nhưng kế hoạch chiều nay đã báo trước với mẹ anh rồi, anh biết ăn nói với bà thế nào? Dẹp tự ái của mình, Quyết đến nhà Hoài nhưng cô nhất quyết không chịu gặp anh.
- Anh về tự lo việc của anh đi, tôi không đi đâu cả - Hoài gắt gỏng qua điện thoại khi anh gọi điện, rồi cúp máy.
Đến mức này thì Quyết cũng không năn nỉ Hoài thêm làm gì nữa. Anh phóng xe về nhà. Quyết tính, anh sẽ bịa ra một lý do nào đó để giải thích với mẹ và để gọi điện cho mấy người bạn đồng nghiệp thông báo kế hoạch đã bị hoãn.
Khi Quyết về đến nhà, anh thấy chiếc xe máy của Nguyệt - cô đồng nghiệp của anh đã dựng ở sân. Anh đi vào, Nguyệt ngồi cạnh mẹ anh, đang nhặt từng cọng rau, hai cô cháu chuyện trò tíu tít. Chưa bao giờ từ ngày bà bị tai biến mạch máu não bị liệt chân, phải ngồi trên xe lăn, Quyết thấy mẹ cười vui đến thế. Nhìn sang Nguyệt, anh thấy một cảm giác gì đó bâng khuâng, có nỗi khó tả. Nhìn thấy anh, Nguyệt lên tiếng:
- Anh Quyết về lúc nào mà em không biết.
Thấy Quyết đi một mình, mẹ anh hỏi:
- Hoài đâu con?
- Cô ấy, cô ấy... có việc đột xuất mẹ ạ. Cô ấy gửi lời xin lỗi, mong mẹ thông cảm - Quyết lúng túng khi nói dối mẹ.
Biết là Quyết đang cố tránh điều gì đó, mẹ anh nói:
- Lẽ ra như thế Hoài nên gọi điện cho mẹ, vì mẹ trực tiếp mời cô ấy đến đây nấu ăn chiều nay mà. Thế bây giờ con định thế nào?
Chưa biết trả lời mẹ thế nào thì Nguyệt đã kịp thời “chữa cháy” cho anh:
- Em đến đây từ chiều, cũng đã kịp mua mấy thứ. Mọi người cũng sắp đến cả rồi, hay bây giờ anh chở em ra chợ mua thêm một ít đồ ăn nữa, rồi tuần sau chị Hoài rảnh, mình lại tổ chức tiếp.
Mẹ Quyết tán thành, còn Quyết chỉ biết thầm cảm ơn Nguyệt. Tối hôm đó, Nguyệt đứng ra đảm đương tất cả. Một bữa tối ngon miệng, ấm cúng và vui vẻ. Dù không có Hoài, Quyết vẫn thấy rất thoải mái...
Nhìn Nguyệt nhanh nhẹn, lúc nào cũng cười tươi, lại rất hợp với mẹ mình nên tự nhiên Quyết thấy một cảm giác gì đó gần gũi với cô đồng nghiệp đã có tình cảm với anh từ rất lâu này. Nguyệt không xinh, nhưng lúc này Quyết thấy cô thật đáng yêu.
Trước đây, đã có lần Nguyệt bày tỏ tình cảm của mình với Quyết. Lúc đó, Quyết đã yêu Hoài và anh đã thẳng thắn với Nguyệt: “Giữa em và anh chẳng thể có gì cả. Anh đã có Hoài”. Sau lần đó, Nguyệt không làm phiền Quyết nữa, chỉ âm thầm quan tâm đến anh. Quyết thì vẫn xem Nguyệt như một người em, một người đồng nghiệp.
Mấy người đồng nghiệp thấy Nguyệt trở thành người phụ trách bữa tiệc, nháy mắt nhau về trước, “nhường” cả lại cho Nguyệt nhiệm vụ dọn dẹp, rửa bát. Xong việc, Nguyệt cũng không về ngay mà còn ở lại tâm sự với mẹ Quyết. Xe máy của Nguyệt vì chị đồng nghiệp đã nhanh tay: “Chị mượn xe em đi có việc để qua đón đứa bạn” nên Quyết đèo Nguyệt về. Cảm giác ngại ngùng, hai người chẳng ai nói với ai được câu nào.
Tối hôm đó Quyết không ngủ. Quyết nghĩ về Hoài. Cô là bạn gái của anh từ lâu, vậy mà giờ anh thấy quá xa lạ. Hoài không bao giờ nghĩ cho người khác. Quyết chỉ còn lại người mẹ tàn tật là người anh yêu thương nhất, vậy nhưng Hoài luôn giữ khoảng cách với bà. Quyết biết giờ này Hoài đang chờ anh gọi điện nhận lỗi, năn nỉ cô, nhưng anh đã không gọi.
Tối ấy, Quyết nằm ngủ mơ. Anh không nhầm, anh nhìn thấy Nguyệt... Sáng hôm sau, Quyết dậy sớm để chuẩn bị tinh thần sang nhà đón Nguyệt đi làm vì cô không có xe. Quyết hồ hởi như ngày đầu đến công ty. Quyết cùng Nguyệt đi ăn sáng rồi cùng đến công ty. Nhìn hai người như một cặp vợ chồng mới cưới, tràn ngập niềm vui...
Hoài đứng ở bên đường, cô nhìn thấy ánh mắt rạng ngời hạnh phúc trên khuôn mặt Quyết... Hoài không tin mình lại đánh mất tình yêu ở anh một cách chóng vánh đến như thế, nhưng điều đó đã xảy ra. Hai dòng nước mắt muộn màng lăn dài trên má cô... | |