Ko biết là do em muốn trốn tránh những kẻ theo đuổi,hay muốn trốn tránh ta, hay em thích cái lối sống bất cần cô đơn ko cần bạn bè mà em lại đổi số điện thoại xoành xoạch, đôi khi cả bạn thân em cũng ko biết số điện thoại em, chỉ biết 1 điều, là hễ mỗi lần ta gọi cho em mà đầu dây bên kia "...số điện thoại này hiện ko liên lạc được..." là lòng ta lại man mác buồn và đâm ra lo lắng,1 nỗi lo lắng vu vơ, khờ khạo như thể người mẹ lo cho đứa con ở nơi phương xa, ko còn trong sự chở che của mình.
Ko biết tự bao giờ ta lại bắt buộc mình phải có trách nhiệm với cuộc sống của em và xem em như là 1 nguyên do để mình phấn đấu, ko biết là em có cần đến sự giúp đỡ ấy hay ko, hay là ta đang làm 1 kẻ ngu ngốc trồng cây si theo cái cách mà người ta hay nói, chỉ biết 1 điều rằng... ta vẫn lo cho em.
Mặc dù tình cảm của ta và em cách trở, em trốn tránh ta và ít nhiều làm ta đau khổ, mất đi 1 phần lí do phấn đấu...nhưng ko hiểu sao, qua thời gian, càng xa em ta lại càng... lo cho em hơn.
Gần đây nhác thấy em tìu tụy, lại nghe phong phanh em gặp rắc rối trong chuyện tình cảm và muốn buông lơi cái tương lai của mình, chẳng hiểu sao, mắc cớ gì, ta lại bồn chồn ko yên, lo cho em trăm vạn lần hơn , cái ngọn lửa ah hùng, thích chở che người khác của ta lại 1 lần nữa bùng lên mạnh mẽ sau nhiều năm chôn giấu, nó thúc giục ta phải hành động, phải bay đến vực em dậy ngay lúc này, phải làm điều gì đó để sau này ta cảm thấy ko hối tiếc.
Dù ko biết kết quả thế nào, hậu quả ra sao và ta sẽ được gì trong cái trò chơi ah hùng mà mình đặt ra, chỉ biết rằng, hiện giờ...ta ko hề hối hận.
Mọi chuyện cũng chỉ từ 1 chữ "lo" mà ra....haizzzzz.