Đêm nay trời đổ mưa như không bao giờ dứt, tiếng mưa rì rào tạo thành một bản hòa tấu khi nàm đêm buông xuống của những loài côn trùng. Cảnh vật đêm nay sao mà như gợi nhớ...từng ấy năm tháng đã trôi qua, vậy mà trái tim anh, những dòng chữ anh viết vẫn còn run rẩy như thủa nào.
Cái buồn cứ lãng xẹt và ngấm đến từng tế bào. Một mình giũa mênh mông là gió, anh khát khao được có em bên cạnh, để bước thong dong, để lẳng lặng chẳng nói năng gì.
Em ơi! anh sợ vị xe lạnh căng môi lùa vào từng chân tóc, khơi dậy tất cả những gì là nỗi nhớ: Sự nhớ nhung cồn cào, khắc khoải vào những chiều mưa bay trên phố xưa, nơi như vẫn còn đây bước chân đôi mình... Dẫu biết rằng tình yêu của anh đã trôi vào dĩ vãng, đã thành cổ tích. Một thiên cổ tích đầy rẫy những nhức nhối của một chuỗi kỷ niệm rất khó gọi tên và sẽ không bao giờ quay trở lại. Nhưng sao anh vẫn hoài mong nhớ!
Yêu thương ơi! Còn đâu nữa những lời ngọt ngào say đắm chiều mưa, anh biết tìm đâu ánh mắt đắm đuối nhìn anh thủa nào để cho lòng bồi hồi thổn thức. Đã xa rồi phải không em, tất cả đã xa thật rồi mà sao trong anh như vẫn còn đây hình bóng của người xưa. Vì đâu và tạ ai mà đôi lứa phải cách xa, để giờ đây anh cứ phải lầm lũi mỗi chiều tan học với những dòng lệ chát đắng của tình đầu!
Em đi qua đời anh như dòng sông trầm ẩn trôi qua bao bến bờ, rồi bến cũng sẽ hao mòn vì nước cứ mãi chảy xuôi. Như ánh sao băng chợt vụt qua bầu trời, để lại phía sau những mảnh thiên thạch vụn vỡ. Em đi qua đời anh ngẫu nhiên mà tình cờ, hữu duyên mà vô ý, và...anh sẽ như kẻ trắng tay khi đánh mất một tài sản vô giá, thất thiểu theo từng mùa lá rụng, không tìm thấy cái mà mình đánh mất.
Hạnh phúc là điều chân thật, xong con người không chỉ biến nó thành điều không thực, rồi lại tự vấn lương tâm, lại đau khổ đi tìm một ảo ảnh vời xa. Nhưng nếu hạnh phúc đừng quá mong manh thì con người sẽ tự tin hơn khi nghĩ về nó.
Tập nhật ký cho em chỉ còn lại tro tàn, trong tro tàn của một nỗi lòng âm ỉ cháy. Anh định thả chiếc nhẫn có khắc tên em xuống dòng nước chảy xiết, chiếc nhẫn trong lòng tay anh lấp lánh trong chiều nắng quái. Xong anh hiểu mình không thể, vùi chiếc nhẫn vào hộp tro tàn, anh cất ở nơi mà không bao giờ nhìn thấy. Nhưng đi đâu anh cũng vẫn thấy em, em không khác mọi nười, xong cũng chẳng ai giống em: Điềm tĩnh ghần như rụt rè, nhưng đôi lúc sắc xảo đến lạnh lùng...
Hãy cho anh một lần được gọi những kỷ niệm thành tên để đừng nhớ, đừng thương, đừng giận hờn...Nhưng có lẽ anh không thể...!
Ngủ đi nhé mối tình đầu của tôi, hãy ngủ đi ơi những kỷ niệm buồn...!