Hôm qua....
Có một người đi lang thang một mình trên đường khi trời mưa,,,,
Có những hạt mưa rơi ướt hết cả tâm hồn....
Có một trái tim đang tan nát - đau nhói...
Có một tình yêu trao đi đã hôk được chấp nhận...
Có những giọt nước mắt rơi còn nhiều hơn cả mưa....
Có một tin nhắn đã hôk đến làm cho ai đó đợi chờ và đau nhói....
Có một người vô tình làm tim mình đau...
Có một hòn đá vô tình làm mình vấp ngã...
Nhưng....
Sao hôk có ai đỡ mình đứng dậy khi mình ngã....
Sao hôk có ai lau nước mắt khi mình khóc....
Sao hôk có ai che ô cho mình khi trời mưa....
Sao hôk có ai an ủi khi mình buồn.....
Sao hôk có ai hiểu mình đang đau nhói thế nào......
Và..... hình như là cả thế giới....
Chỉ có một mình mình đau....
Chỉ có một mình mình nhớ.....
Chỉ có một mình mình điên....
Chỉ có một mình mình trong mưa....
Chỉ có một mình mình khóc.....
Tại sao?
Sao lại phải khóc khi mà người ta hôk chấp nhận tình cảm của mình.....
Sao lại phải buồn khi mà chỉ có một mình.....
Sao lại hôk quên đi mà còn cứ nhớ......
Sao lại cứ theo đuổi một bóng hình đã mãi mãi xa.....
Phải chăng ?
Bởi vì quá yêu nên hôk thể dừng lại được nữa....
Bởi vì quá thương nên điên dại vì chán....
Bởi vì quá nhớ nên hôk biết làm gì hơn....
Bởi vì dù người ta vô tình nhưng lòng mình vẫn iu......
Thế thì......
Cứ giả vờ như mình đã quên để người ta khỏi bận tâm...
Cứ giả vờ như mình hôk khóc để người ta hôk thấy phiền...
Cứ giả vờ như mình mạnh mẽ lắm để người ta hôk suy nghĩ.....
Cứ giả vờ như mình rất hận người ta để người ta ghét mình...
Đành vậy thôi....
Buông tay người ta ra để người ta bước tiếp...
Giấu tình iu vào trong tim để giữ riêng cho mình....
Che nước mắt bằng nụ cười để thấy chỉ một mình đau khổ....
Nhìn người ta bằng những cái liếc nhìn và chỉ vậy thôi.........